Ngũ xú Trung Hoa – Năm cô gái / bà vợ xấu xí nhất trong lịch sử Trung Quốc (phần IV)

Chung Li xấu xí, đến 40 tuổi mà không có ai lấy, mặc quần áo vải thô tiến cử mình lên Tuyên Vương, thế mà được lập làm chính hậu…
Chung Li Xuân (鍾離春) là người đất Vô Diệm, dân gian gọi bà là Chung Vô Diệm vì nó còn mang nghĩa “họ Chung xấu xí”. Theo Liệt nữ truyện (列女傳) tả về dung nhan của bà:
「 其為人也,極醜無雙,臼頭深目,長壯大節,卬鼻結喉,肥項少髮,折腰出匈(通「胸」),皮膚若漆。年四十,行嫁不售,自謁宣王。 」.
Tạm dịch: “Kỳ nhân xấu xí vô song, đầu to như cái cối, mắt thâm, ngón tay dài, xương to, mũi hếch, cổ to lại có yết hầu, tóc thưa, bụng phệ, lưng gù, da đen đúa. Đã 40 tuổi mà không chốn dung thân, muốn xuất giá mà không có ai lấy, lưu lạc khắp nơi cũng không có ai quản”.
Người như vậy mà tự thân đi tiến cử, lại được Tề Tuyên Vương lập làm chính hậu. Trong Ngũ xú Trung Hoa, Chung hậu là người luống tuổi nhất trước khi lấy chồng, cũng là người duy nhất chủ động tìm kiếm hôn sự, chưa kể hôn phối đó là với quân chủ nước Tề thời Chiến Quốc. Tuy nhiên, Vô Diệm lại là người nổi bất nhất trong Ngũ xú đối với an nguy của xã tắc.
Tự tiến cử mình cho Tề vương
Theo liệt nữ truyện kể rằng, Chung Li mặc quần áo vải thô, tự mình cầu kiến Tề Tuyên Vương, nói với lính gác:
“Thiếp là nữ nhân không được tề gia nào nhận. Nghe nói quân vương thánh đức, nguyện quét dọn hậu cung chu đáo, cúi đầu ngoài mã môn, kính mong người cho phép”.
Tuyên Vương đang tiệc rượu cùng tả hữu thì có tin báo, mọi người nghe không ai nhịn được đều cười lớn. Tề Vương cũng hiếu kỳ nên triệu vào, nói với Chung Li trước mặt bá quan văn võ:
“Tiên vương phối thất cho quả nhân, đều đã có sắp xếp. Phu nhân người thôn dã nay không có ai nhận, nhưng lại muốn lấy bậc vương tử, vậy có tài năng gì đặc biệt không?”
“Không có. Chỉ mến mộ nghĩa khí của đại vương”.
“Thế (ngươi) có thể làm gì?”
“Thường ẩn thân.” – Vô Diệm trả lời.
“(Biết) ẩn thân cũng là sở nguyện của cố quả nhân, hãy làm thử một lần xem”.
Lời Tuyên Vương vừa dứt, Chung Li liền biến mất. Nhà vua cả kinh, vội đi tìm sách đọc về ẩn thân, nhưng nghiên cứu cả một ngày mà không đắc được gì cả.
Ngày hôm sau, vua lại hỏi Chung Li về thuật ẩn thân, nàng không trả lời, chỉ giương mắt, cắn răng, tay vỗ đầu gối, nói:
“Nguy khốn thay, nguy khốn thay”, như vậy bốn lần.
Tề Tuyên Vương giờ đã biết Chung Li không phải người tầm thường, nghe vậy liền trả lời:
“Xin nghe chỉ dạy”.
Vô Diệm trả lời rằng:
“Nay đại vương trị quốc, phía tây có nước Tần ngang ngược là hiểm họa, phía nam có Sở hùng mạnh là kẻ thù, bên ngoài hai tai họa. Bên trong tụ gian thần, lòng người không phục. (Vua) đã 40 tuổi mà không lập thái tử, không chăm con dân chỉ lo phi tần. Trọng điều mình thích, bỏ thứ mình ghét. Rồi sẽ đến ngày sơn lăng băng thỉ (lăng miếu vững vàng như núi cũng sạt lở), quốc gia bất an, đây là mối nguy thứ nhất. (Xây) lầu cao ngũ trọng, hoàng kim bạch ngọc, trang trí châu ngọc gấm vóc… vạn dân khổ cực, đây là mối nguy thứ hai. Kẻ hiền tài ẩn cư nơi rừng núi, kẻ xu nịnh tả hữu cạnh hai tai, thứ giả trá bàn chuyện triều chính, người can gián chẳng được tỏ lời, đây là mối nguy thứ ba. Say mê tửu sắc không kể ngày đêm, phóng túng nữ nhạc. Đối ngoại không tốt với chư hầu, đối nội không chuyên tâm trị quốc, đây là mối nguy thứ tư. Vậy nên nói rằng nguy khốn thay nguy khốn thay”.
Tuyên vương nghe vậy tỉnh ra mà ngậm ngùi than rằng: “Nghe lời của Vô Diêm làm ta thật đau đớn! Nay mới được nghe”.
Từ đó trở đi, Tề Vương sửa sang triều chính, dỡ bỏ cao đài, dừng việc nữ nhạc, bãi miễn tiểu nhân, bỏ châu báu, tuyển binh mã, an định quốc khố, mở cửa đại môn, chiêu lời nói thẳng để quốc sự có việc cần thì đều có thể thảo luận; lại chọn ngày lành tháng tốn, tiến Vô Diệm lên mẫu hẫu, bái nàng làm chính hậu.
Nước Tề một thời gian sau trở thành cường quốc thời Xuân Thu. Người đời truyền tụng rằng: nhờ nàng Vô Diệm xấu xí, càn thuyết Tuyên Vương, chỉ rõ bốn mối tai ương mà Tề Vương tỉnh ngộ, bái nàng làm vợ.
Bài đọc thêm: